Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em - update trùng tang ngày 7-10

Re: [review truyện tâm linh ] bố em - update trùng tang ngày 7-10

Sau khi ông P và anh G cùng anh Đ từ ngoài bờ sông về ông Q giường như cũng đoán được chuyện lên không hỏi nhiều.cùng nhau ngồi vào bàn uống nước.ông P lúc đấy mới nói.
P: hiện giờ tôi thấy tình hình này sự việc nghiêm trọng rồi nó quá sức của hai chúng tôi.nay tôi cũng nói thật với anh mình chỉ còn có 2 phương thức giải quyết thôi.
Nếu nhà có điều kiện thì lập đàn mầy các sư trong chùa về lễ nhưng phải mời các vị cao tăng đắc đạo thì họ mới làm được.các vị trấn yểm bằng kinh phật để nhốt trùng lại sau đó cho nghe kinh kệ dần nguôi ngoai mà hồi tâm chuyển ý.nhưng thỉnh được cao tăng về thì chi phí cao lắm tầm 100tr.
Ngoài ra nhà có thể nhốt trùng vào chùa hàm long.nhốt trùng thực ra là nhốt vong của ông lại để trùng không điều khiển được vong mà về bắt người nữa.nhưng nhà nhớ lưu ý là.khi nhốt vong lại có nghĩa mình đã bán cho chùa và mình với vong là người dưng.người nhà không được đưa đi.không thắp hương và đặc biệt không nhớ thương và gọi tên người bị nhốt về.điều này tôi nghỉ nhà mình làm không được. con D và bố anh còn nặng về nhau lắm.ông không lỡ đi nó thì không nghĩ ông đã mất.nếu không những sự việc diễn ra vử rồi là quá sức chịu đựng của 1 người bình thường khỏe mạnh.chứ đừng nói 1 đứa ốm yếu như nó.
Cái hạn nhà anh không giải thường được vì có liên quan tới nhiều người nữa nhưng được cái bố anh ăn ở phúc đức lên giờ chưa người nào bị đưa đi.
Thằng Đ nhà anh bị đẩy xuống sông là do bố anh xưa có nợ với hà bá đấy.( trước bố em lái tàu đại dương có cứu 1 người và vớt xác người.truyện này em kể sau.khi đi biển kiêng kỵ 2 thứ đó là cứu người và vớt xác người chết nhưng bố em thì không đành lòng quay đi nếu gặp những xác nào phân hủy rồi hoặc gặp lúc thuyền đi ra khơi thì thôi chứ nếu thuyền về thì kiểu gì bố cũng cứu nên thuyền của bố đi lúc nào cũng đầy cá nhưng nó lại là cái hận của hà bá. ).chú anh chết khai ra bố anh khi đào huyệt chôn thì hai anh em ruột lại ddooid đầu vào nhau dẫn đến mộ bị động con cháu sau này có làm lên gì cũng đổ vỡ hết.không giữ được của may thì người còn.hà bá đòi người.rồi thì tang vào giờ xấu.trùng nó liên tiếp lên khi cúng có mời hà bá về để nhận thuyền và người nhưng ông chịu không nhận thế lên hình nhân đốt không được.thuyền không đi được mà chìm mất.đối với chúng tôi nếu nhà anh chỉ 1 trùng thì không là gì cả nhưng trùng trồng lên trùng lên “ thần trùng “ rất mạnh không thể khống chế bằng bùa được nữa rồi,nay cũng giúp gia đình hết sức nhưng tài kém lên thôi anh em tôi cũng đành cáo lỗi.
(G) : không còn cách nào khác hả ông.
P : đó là lập cái đàn trả nợ cho hà bá trước.sau đó giải trùng cái này làm tốt nhất trong vòng 49 ngày của ông.tính tới giờ ông còn 40 ngày nữa.quan trọng là giờ phải tìm được thầy giỏi.
(G ): hai ông giới thiệu thấy giúp con được không.
P : không phải mình không làm được thì không giới thiệu ai nữa nhưng ông không biết ai mà có công pháp uyên thâm cả .thầy cúng thì nhiều con ạ nhưng thật ít giả nhiều.người làm có tâm thì it nhưng làm vì tiền là nhiều nhà con có họa giờ nhờ ai họ cũng nói làm được hết.nhưng sợ tiền mất mà tật vẫn mang thôi.
Anh G nhìn sang ông Q cầu cứu nhưng ông Q cũng lắc đầu.
Q : anh P với tôi học cùng 1 thầy là bố tôi.nhưng anh P thì giỏi hơn tôi nay anh P nói thế thì tôi cũng không còn cách nào.ông P giỏi bùa chú.bắt quyết.và gieo quẻ.ông Q không muốn theo nghề của bố mà cái nghiệp nó không cho ông thoát nên ông phải theo nhưng chỉ học đủ để làm thầy cúng chứ không hơn vì cái nghiệp này nó bạc như vôi ông không muốn con cháu mình sau này khổ.
(G ) :ông nói thế thì nhà cháu hết cách rồi ạ.cả nhà em lúc đó gần như tuyệt vọng mẹ em đã tính tới phương án mời sư thầy về cúng dù tốn kém bao nhiêu cũng không muốn bố em bị nhốt lên chùa hàm long.
(G) nói với P : ông làm cho D cái bùa ông ạ chứ nó bị hành suốt thế thì không ổn.
P : nó không phải đeo mà là thằng Đ với hai đứa còn lại phải đeo.nó là đứa duy nhất để biết bố m như thê nào còn liệu. giờ nó đeo khác gì mình mù luôn.cho nó ngâm sâm ý.ăn càng nhiều càng tốt.đi ra ngoài cho nó thoải mái.nhắc 3 đứa còn lại đặc biệt là thằng Đ.tránh sông nước ra không thì đi luôn.
(G) : cháu đó cần đeo không.
P: có thánh mới vật được mày .mày đeo làm gì cho phí bùa của ông.. nói xong rồi cười,
P : để t gieo cho 1 quẻ xem thê nào.rồi ông lấy ra trong túi nải của ông một cái mảnh vải to bằng cái bàn cờ hình bát quái.một cái quả hình tròn sáng lắm các thím ja.rồi mấy thứ linh tinh khác em cũng chả biết là cái gì.ông gieo xong nói.m yên tâm ngày mai sẽ có người giúp nhà m.người âm thôi.trước bố m giúp họ nhiều nay họ giúp lại.có 1 người ông thấy đặc biệt không tả được nhà m dưới đó có ai được bổ quan chức lớn nhưng không chịu làm không.( sau này mới biết là ông K).
(G) : nhà mình có ai không mẹ.mẹ em nói không mà có thấy ai đâu.
P : người này sẽ giúp nhà m đấy.thôi ông chỉ biêt được thế thôi giờ ông và ông Q về đây.
(G ) : ông mai ông K nói chỉ cho cháu biết ông nằm ở đâu lúc 12h đấy ạ.cháu mời hai ông xuống nhà cháu lo cho cháu việc này cho xong đi.
P : được giờ giải quyết xong việc gì là tốt việc đấy.mai tầm 10h hai ông xuống.
(G ) : vâng.
Nói xong anh đứng dậy cầm túi đồ để đưa cho ông Q gọi là đồ tạ lễ nhưng ông Q không nhận vì không giúp được điều gì cho gia đình.mai khi làm cho ông K xong rồi tính.
Anh đưa hai ông ra ngõ quay vào nhà dọn dẹp xong là đúng 11h30p đêm.cả nhà em ngồi nói chuyện.
Anh em hỏi mẹ : mẹ ơi bố có nợ với hà bá là sao hả mẹ .con có biết bố cứu bác M khi bão đánh tan thuyền của bác thì 7 người chết hết may bố cưu bác M .bố có kể con nghe là.
Hôm đó thuyền bố ra khơi nhưng đài báo bão lớn bố quyết định cho tàu về mặc dù tàu vừa ra khơi được hai ngày mà cá thì chưa kéo được.đưa tàu về lỗ tiền dầu không có tiền trả cho anh em nhưng vì an toàn của các chú bố vẫn đưa tàu neo vào bờ gần nhất.tan bão bố lại cho tàu ra khơi.đang ngồi trong khoang thì có anh Điệp kêu ầm lên là hình như nhìn thấy ai đó đang lập lờ gần tàu.bố liền lệnh cho bác lái tàu chạy chậm lại và lấy ống nhòm nhìn ngược lại phía sau thì thấy có gì đấy đâng lập lờ dưới nước cùng với cái can.bố lệnh cho bác lái tàu dừng lại kêu anh Điệp lấy thuyền thúng chèo ngược lại.đã ngược sóng lại ngược gió.bố và anh chèo một lúc mới tới nơi.trong lòng thì cầu trời không phải là người vì nếu là người thì coi như chuyến này an hem đi công toi.
Nhưng trời phụ lòng người lúc bố và anh điệp đến thấy có cánh tay ngâm đã bị dợt nước trắng toát.cái mặt ngửa lên trời chỉ còn thoi thóp thở.bố và anh điệp lền kéo ông M lên thuyền thúng chèo lên thuyền lớn.lấy nước đổ vào miệng.rượu địa liền (ngâm bằng cây địa liền) xoa khắp người rồi cho ông nhấp chút nước mắm. để ông nằm 1 lúc sau thì ông dần tình lại.mấy anh em lấy cháo đút cho ông.rồi để ông nghỉ tàu cũng tìm chỗ neo lại luôn.đến tối thì ông tỉnh hẳn.
ông M kể lại : thuyền ông đang đánh cá thì thấy ráng vàng phía chân trời anh em giật mình mới bật cái đài lên thì nghe tin bão khẩn cấp.vội kéo lưới lên để chạy nhưng không kịp thuyền nằm ngay gần tâm bão chạy cũng chết mà không chạy cũng chết.ông cố chạy nhưng bão quá to nó nhấn thuyền ông xuống 1 lần ông ngoi lên được.nhưng chân vịt bị song ngầm bẻ mất anh em hoảng loạn vớ được gì là ôm nhảy xuống biển.còn ông vì lái tàu lên nhảy xuống sau cùng vớ được cái can do thuyền lắc nó lăn được tới chỗ ông và nhảy xuống cũng là lúc thuyền tan ra từng mảnh vì lao vào đá ngầm.
khi ông nhảy xuống thì cố nhìn lại coi có anh em nào gần không nhưng sóng to quá mỗi nguời bị dạt 1 nơi giữ biển khơi không biết bấu víu vào đâu chỉ xem cái can là bùa hộ mạng.sóng ở đâu đưa tới một đoạn dây thừng ông vội bơi tới lấy đoạn dây cột vào can quấn xung quang người.
song dập vùi suốt đêm đến gần sáng người ông lả đi vì mệt ông phó mặc cho số phận chỉ cần còn thoi thóp thở ông còn hi vọng về với vợ và 2 đứa con thơ ở nhà mỗi khi có ý định buông xuôi thì ông lại nghĩ tới hai đứa nó lấy lại nghị lực mà cố sống. trước khi gặp tàu của bố ông cũng gặp 2 tàu nữa nhưng không còn sức để kêu.may tàu bố em nhìn thấy và quay lại.đúng trời không phụ lòng người.
nay anh cứu tôi ơn này tôi mang suốt đời.ông vừa khóc vừa nói .tôi sau này sẽ bỏ cái nghề này ông ạ để chúng nó (các con ông ) có 1 người cha.
Sau này thì ông bỏ biển thật cứ mỗi dịp lễ tết hay nhà em có việc to ông đều sang nhà em coi nhà em như anh em của ông.ông hơn bố em 7 tuổi giờ ông đang còn sống.chúng em cũng biết bố cứu ông khi tàu ông gặp nạn nhưng chi tiết thế nào thì nay anh (G ) kể em mới hiểu thấu.
em kể nốt phần bố cứu ông chết trôi.sau khi cứu ông M thì ông lái tàu hỏi bố có đi tiếp không thì bố quyết định đi tiếp gửi ông m cho 1 tàu về đất liền .mà tàu đánh khơi đi xác đinh cả tháng mới về 1 lần nhưng lần này đi thì không biết có được gì không.đúng như dự đoán tàu đi kéo mẽ lưới nào cũng nhẹ tênh không được mấy con cá liên tục cả tuần trời như thế.anh em chán nản xác định lần này về thì vợ con có mà treo niêu.đã thế thì không có tiền dầu để bù nữa chứ.bố em nói thế có ở cũng chỉ tốn dầu thôi thế thì quay về.quyết định đưa ra xong ông lái tàu đang định quay mũi tàu hướng về phía đất liền thì ông Điệp lại la lên.
Chú N ơi có cái xác nó dạt vào bên trái mạn tàu.cả tàu chạy ra nhìn thì thấy xác của một người đàn ông chắc là của tàu nào đó bị bão đánh chìm người đã trương phình lên rách hết quần áo.da thịt bắt đầu nứt ra rỉ nước vàng hôi thối khó chịu.người trên tàu đa số là những thủy thủ có nghề lên cũng không lạ gì.
Ông H lái tàu bực mình chửi ông điệp : cái đm mày m mà ngó cái gì cũng thấy không chết trôi thì chết hụt là thế nào.từ nay bố cấm mày ngó nghiêng nhé.ai cũng biết là ông bực nên nói cùn lên không ai chấp ông.sống thì còn cứu được kỵ nhất đi biển gặp người chết đuối.
Ông H gọi anh điệp : thôi m lấy cái sào hay phơi mực đấy đẩy ông ấy ra xa hộ tao cái để t còn quay cái mũi tàu còn về nữa.đm đã đen thì đến cái lông cũng đen ( ông nói bậy ).
Anh điệp lấy cái xào đẩy ra xa thì ông h cũng vào nổ máy cốt chạy đi cho thoát cái xác.nhưng không biết sao máy không nổ được.ông nổ máy mãi cũng không được ông H bực bội lên boong tàu ngồi hút thuốc kệ mẹ nó ở dưới muốn làm gì thì làm.
Bố em thì thuộc dạng vô thần lên chả tin vào cái gì hết ông liền xuống dưới buồng máy xem máy móc bị sao thì thằng anh nuôi ở trên ngọng mồm cứ ú ớ.
Anh điệp thấy thê đang bực mình bị mắng sẵn đạp cho nó 1 cái chửi đm m nói gì thì nói luôn đi ú ớ cái gì đây.
Thằng anh nuôi mếu máo : em nhìn thấy 1 ông đi theo chú N xuống buồng máy.
Điệp : ông nào đi cùng chả được có thế mà m cũng ú ớ.
Anh nuôi : không phải mấy chú trên tàu chú này lạ lắm.anh điệp nghe xong mặt toát mồ hôi.lao xuống phòng máy gọi om lên chú N ơi chu N.thấy bố em trả lời lại ơi đag xem máy có bị sao không mà không thấy bị sao.
Bổ em nói thế rồi trở lên : anh điệp vội nói những gì anh nuôi nhìn thấy.bố em suy nghĩ thế là nó theo mình rồi.bây giờ bỏ thì có tội với nó .không bỏ thì tội với hà bá.
Bố em nói m mang rươu cùng hai cái chén ra đây.anh nuôi vôi mang ra bố em ngồi trên mũi tàu nói
Chén này tôi mời anh: rót 1 chén dải xuống biển.
Chén này tôi mời các anh em còn lại : rót chén thứ 2 rải xuống biển.
Chén này tôi uống cùng các anh : bổ em tu cái ực.
Bố nói tiếp : tôi với các anh coi như cái duyên.nay tôi cũng định về rồi vì không có cá ở thì khổ anh em về thì khổ vợ con.nay anh em phù hộ cho chúng tôi mấy mẻ lưới kiểm đủ dầu thì ta cùng về.nói xong bố em cho lệnh thả lưới đánh cá.lúc đó 4h chiều.cả thuyền ai cũng nói bố em ngớ ngẩn.bố nói ngu cũng được ăn may rủi vậy xem có thật không.ai ngờ đánh mẻ nào nặng mẻ đấy.anh em hăng say thả lưới quên cơm ai cũng nghĩ cố kiếm them để về cho vợ con bát gạo.nhưng đời có mấy ai được toại nguyện 3h sáng trời nổi giông bão bất ngờ gió giật mạnh anh em thu vội lưới về.sợ song đánh mất lưới.rồi vào vội thu xếp để chạy bão nhưng bão to quá gió giật tàu ngiêng không thể bẻ bánh lái mà chạy được anh em hoang mang hoảng loạn hết bố em hét lên xem có cái gì nhẹ nổi được anh em buộc trước vào người áo phao phao bơi lồng sẵn hết vào.ông lái tàu tâm thần bấn loạn.không còn bình tĩnh nữa song ập vào phủ hết tàu như muốn nhấn chìm hết.nước biển cùng nước mưa táp vào mặt anh em như xát muối.bố em nhảy đến lái tàu một mình bố em đánh vật với bão mấy chú kia chuẩn bị tinh thần thấy tàu không vũng nữa là nhảy.bố cũng xác định lúc đó là chết.vưa lái bố vừa ỉa đùn ra quần (xin lỗi các thím ).cứ thế gió rít mua quật xỗi xả vào mặt hai tay bố em vẫn cầm chắc bánh lại.rồi ông nhớ đến cái xác vừa nãy.ông chỉ nói 1 câu.tôi không tin vào ma quỷ nhưng tôi hứa với anh.tôi và anh em còn mạng thì anh và các anh em khác sau này nếu tôi có gặp thì cũng về được đất mẹ.
Bố nói thế rồi cắm đầu lái không biết thế nào sau đó 6h sáng mua bắt đầu nhẹ hạt bão dần tan .anh em ôm nhau khoc vì thoát chết.thuyền neo lại giữa biển.để nghỉ ngơi.mừng vì chưa phải ngồi nóc tủ ăn chuối (anh điệp nói ).buổi chiều cái xác song đánh dạt về đâu nay lại dạt vào thuyền bố em.anh nuôi nhìn thấy hét ầm lên.amnh điệp chạy ra thì nhận ra cái xác hồi trưa hôm qua.mặt mũi lại nghệt ra.
Bố em nhìn thấy chỉ nói tôi đã hứa là tôi sẽ làm sau này có tội vạ gì thì tôi xin chịu hết đừng bắt anh em liên lụy vì tôi là được.nói xong bố em ôm áo mưa nhảy xuống biển ôm xác ông này lên.

p/s
em mỏi tay quá rồi mai em up tiếp truyện này nhé.ông chết trôi nhập vào anh nuôi nói quê quán bố em đưa về tang.12h trưa ông K nhập vào cô L nhé.



Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!



Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

phần ngày hôm qua 7/10
Cái huyệt thiêng ở cầu hàm rồng
Hôm nay em có cảm giác nặng nề lắm lên không muốn kể truyện nhà mình cho các bác nữa em up truyện này cho các thím truyện này là do nội bộ kể lại nhé bố em xưa ở nhà thôi nhưng các bậc cao nhân cũng hay qua nhà chơi lên các cụ hay ngồi dàm đạo lắm.việc liên quan đến các bậc cao nhân lên các bác cũng không nên bàn nhiều.
Ai ở thanh hóa cũng biết có cây cầu hàm rồng sau đổi tên là cầu Hoàng Long tên cầu nói lái của từ Hàm Long ( là miệng của rồng ).ngày xưa cho tới nay vùng đất này sinh ra không biết bao nhiêu vua chúa và người tài cho đất nước.nhưng các thím để ý đa số ai cống hiến cho đất nước về già cũng về lại cố hương của mình.đấy cũng là cái để gọi là bảo toàn cái sinh khí và để con cháu sau này hưởng phúc lâu dài.cái huyệt của cầu hàm rồng được coi là 1 trong 9 huyệt chính yếu của đất nước.thời pháp qua đô hộ đất nước xây lên cây cầu này.để có được cây cầu hàng trăm người việt nam đã bỏ mạng.5 kỹ sư xây dựng của pháp trong đó có 3 người tủ nạn không biết được lý do.1 người tự nhiên đột tử ngay trên công trường 1 người treo cổ tự tử.cho tới khi 1 kỹ sư người đức qua mới cây cầu mới hoàn thành.sau đó bị dân mình đánh sập.
Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi sở giao thông nước nhà quyết định xây lại cây cầu để giải phóng kiểu cổ chai khi đi qua con đường huyết mạch bắc nam này.
Khi PMU18 nhận thi công công trình đến lượt đổ trụ càu thì không thể nào đổ được.tất cả bê tông đổ xuống trôi đi hết dưới sự ngỡ ngàng của các chuyên gia Nhật bản.sau nhiều lần thử không thành công một lãnh đạo của tỉnh phải nhờ sợ can thiệp của một đạo sĩ người trung quốc họ rất giỏi về phong thủy học và chiêm tinh.
Ông đứng trên đỉnh núi nhìn xuống cây cầu đang xây dang dở và nói với các vị lãnh đạo.
Thứ nhất : cây cầu nằm trong huyết mạch quan trọng của đất nước huyệt có hình ngôi sao vòm lên như mai rùa.
Thứ 2 : muốn đổ được trụ cầu phải đúc 1 nghìn con rùa sứ bỏ vào đó.
Thứ 3 : cầu xây lên thành công nhưng những người liên quan sẽ có kết cục không tốt vì chạm vào đất thiêng.
Sau một hồi họp ban lãnh đạo thì lãnh đạo tỉnh nhất quyết phải xây bằng được cây cầu.
Khi được các lãnh đạo quyết đinh cây cầu được xây lên nhưng hệ lụy của nó thì rất nhiều.trong qua trình xây dựng cây cầu thì hai đứa con trai của hai vị lãnh đạo tỉnh đó là bí thư tỉnh ủy và chủ tịch ủy ban nhân dân đang đương nhiệm thì đột ngột qua đời.
Nhứng người có liên quan nặng thì chết.nhẹ thì què tay mất chân….vì phạm vào huyết mạch.cho tới khi các vị lãnh đạo mời được một tu sĩ trên núi cấm xuống trấn yểm lại huyết mạch.phong ấn hiện giờ đang được giữ tại chùa phúc lâm yên tử.nhiều người cho rằng cũng vì liên lụy đến cầu hàm rồng mà PMU 18 bị lôi ra ánh sáng………

Reply With Quote
Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!


Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em 6/10

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

trùng tang


Tối đó nhà em đóng cửa sớm cơm nước dọn dẹp xong là 6h. 8h tối nhà em đóng cửa ở trong nhà anh em lấy lá bùa dán chéo vào cửa chính giống như kiểu niêm phong.

Con chó bình thường vẫn ở ngoài canh cửa nay thì không chịu ở ngoài cứ cạo cửa đòi vào nhà mồm thì cứ kêu ư ử.. mẹ em thấy thế thì mở cửa sau cho nó vào luôn. Mọi người ở trong nhà thế chứ không ngủ ở quê mà nhà em cứ tầm 10h mới đi ngủ hôm nay mọi người đều lo lắng nên không ai nghĩ đến việc ngủ cả mong cho trời mau sáng. Anh em mở đĩa táo quân cuối năm lên xem mà cả nhả chả ai cười nỗi.

Tới tầm 11h thì không khí bỗng trở nên ngột ngạt hẵn em thấy trong người nóng một cách khó chịu vô cùng, người thì lấm tấm mồ hôi sờ vào thấy rất là nhớt.

Em hỏi cả nhà.

Nhà mình có thấy nóng không sao con thấy nóng thế. Mồ hôi ra ướt cả lưng áo. Trời đêm tháng giêng mà em thấy nóng.

Con xuống dưới nhà tắm cái đã mẹ nhé. Anh em ngồi bên mẹ cứ đốt thuốc liên tục thấy em nói thế thì bảo.

Không được nhé. Không được mở cửa đi đâu hết từ bây giờ cho tới sáng mai… em ướt áo thì thay ra.. mắc đại tiện thì vào buồn mà đi bô. Em không nói gì nữa.

Chỉ một lúc sau thì em thấy người bứt rứt khó chịu lắm khó chịu vô cùng.. cảm thấy trong nhà không khí nó ngột ngạt không thở được cứ muôn ra ngoài cho thoáng. Ngồi một chỗ không yên em cứng đi lòng vòng trong nhà..

Tầm 11h30 3 anh chị em đi ngủ hết còn lại em, mẹ và anh G là thức. Tự nhiên con Fox ( tên con chó nhà em, con này dữ tợn lắm người lạ vào nhà không cắn nhưng lấy cái gì của nhà em thì nó cắn tàn tật luôn ) nhà em nó xù lông nhe răng ra sủa om sòm mẹ em quát mãi nó không chịu im. .. nó cứ sủa ầm lên lông cổ nó dựng ngược lên răng nanh thì nhe ra như nó đang nhìn kẻ thù của nó vậy. Lúc đó chó nhà hàng xóm đồng loạt ỏm tỏi rồi chạy loạn lên ở bên ngoài. ( Ở quê mà, nhà nào cũng nuôi chó.. có nhà có đến 3-4 con to nuôi để giữ nhà).

Tiếng chó sủa, tiếng chó tru lên từng hồi nghe ghê rợn lắm., mà cũng khó chịu nữa.. Một số nhà tưởng trộm nên bật đèn lên sáng trưng để xem nhưng không thấy có động tĩnh gì nên lại tắt đèn đi ngủ tiếp và không quên la mấy con chó cho nó không sủa nữa..

Tới 12h, con Fox nhà em giờ hết sủa mà cứ chui vào ngầm tấm phản.. mà nằm rên ư ử.. ( nhà em phòng khách để 1 bộ bàn ghế bằng gỗ và 1 cái phản.. bố em chơi đồ gỗ và cây cảnh). Trời bắt đầu nổi gió.. đầu tiên là nhẹ thôi sau đó manh lên gần.. gió to cành cây đập vào cửa sổ nghe sàn sạt rợn người.

Mẹ em nói. Tháng giêng thì làm gì có bão – gió đâu mà sao mạnh thế không biết.

Anh G: chắc ngoài biển có bão rồi mẹ ạ ( nhà em gần biển – cách biển tầm 1km ).

Nói thế rồi 2 mẹ con ngồi nói chuyện linh tinh.. em thì đứng ngồi chẵng yên tự nhiên ruột gan thấy bồn chồn lắm mắt thì hướng ra ngoài cửa lúc đó em nhìn thấy… Ở ngoài đường một vài cái bóng trắng đi lại.. em nghĩ chắc thanh niên đi tán nhau thấy gió to quá thì đi về.. Em cũng tò mò nên em dáng mắt vào cửa kính cố nhìn xem là ai có quen không.. đang nhìn thì đột nhiên có 1 cái bóng trắng nhảy 1 phát lên cái ngọn cây lộng vừng mà bố em làm cảnh đứng nhìn vào trong nhà. Không nhìn rõ mặt mũi thế nào nhưng em rung lắm..

Mồm không nói được chân tay bắt đầu bủn rủn.. mắt thì dán chặt vào cái bóng trắng đó.. trong đầu em chỉ nghe mở cửa đi.. mở cửa đi.. mở.. cửa.. em với tay đến cái chốt cửa kéo lên.. Anh em nhìn thấy vội lao đến quát em.

- Anh G: D mày làm cái gì đấy?

Em lúc đó như được tỉnh ra.

- Em có làm gì đâu lúc nãy có người đứng ở cây lộc vừng trước của nhà mình gọi em mở cửa.

anh G em tái hết mặt..

- Người đó thế nào?

- Em nhìn không rỗ thấy mặc quần áo màu trắng đứng đó gọi em thôi..

- Ghé mắt nhìn theo hướng em nói nhưng anh không nhìn thấy ai cả..

- Thôi mày đừng đứng ở cửa nữa vào ghế ngồi đi. Không được nhìn ra nữa.

Em không nói gì chỉ làm theo lời anh em nói. Em ngồi được một lúc thì em có cảm giác là như có ai đó nhìn em đằng sau lung. Em muốn quay lại nhìn nhưng không biết ánh mắt đó ở đâu. Nhưng em vẫn thấy cảm giác có ai đó nhìn mình mà thấy lạnh cả gáy. Em lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần này không đứng gần chỉ đứng đủ nhìn thấy bên ngoài thôi, em mà đứng sát lại cửa thì anh em lại mắng.

Cách cửa tầm 1 bước chân, em nhìn 1 lúc thì thấy.. 2 tên lính đứng trước cửa nhà em từ lúc nào rồi.. bố em thì quỳ ở giữa 2 tên lính cầm gậy đứng 2 bên. Em nhìn thấy đứng chết trân một lúc không nói được câu nào không dám khóc vì sợ họ đánh bố. Lúc đó em run toàn thân quay vào phản ngồi ở mép phản không dám nói câu nào với mẹ và anh.. Một lúc sau em nghe tiếng gọi cửa.

- D ơi.. mở cửa cho bố vào D ơi.. nghe tiếng bố gọi mỗi lúc 1 nhanh hơn.. D ơi.. bố đây mở cửa cho bố vào nhanh đi con ơi.. em đứng bật dậy trong đầu nghĩ mở cửa cho bố vào nhà. Em đi ra cửa anh em chạy đến ôm em..

- Mày làm gì đấy vừa nói vừa ôm chặt em và giữ em lại.

- em mở cửa cho bố vào bố đang gọi.. bố đang đứng ngoài cửa.

- Không phải đâu anh có thấy gì đâu, mày không phải mở – không được mở.

- Bố gọi đấy bố đang giục nhanh đấy anh mở cửa cho bố.. anh không nghe thấy à.

- Anh nhìn rồi không thấy ai hết, mày đừng có điên có im không tao táng cho bây giờ.

Anh em quát lên 3 anh chị em ở trong phòng bên dậy hết.

Em không nói gì nữa chỉ đứng im. Rồi anh em dìu em về phản ngồi. Em ngồi trong xó anh em ngồi bên một lúc sau tiếng bố em lại vang lên.. D ơi.. nhanh lên bố bị họ đánh đau lắm.. D ơi cứu bố.. cứu bố với.. họ đánh bố dau lắm bố không chịu được nữa rồi.. lúc đấy trong đầu e không làm chủ được nữa chỉ nghe có ai đó thôi thúc bên tai em mở cửa đi.. mở cửa cho bố mày đi.. không bố mày chết đấy.. nhanh nhanh lên đi… Em vùng đứng dậy anh em giữ chặt em – em vùng vẫy muốn thoát ra tay chân em khua loạn xạ, bọt mép với dãi… trào ra.. mắt em dại đi.. lúc đó em khỏe lắm em vằng với anh em cũng ra được tới gần cửa…

Anh G: Đ ơi mày lấy cái dây đi.. trói nó lại nhanh lên.

Đầu óc em luc đó đang quay cuồng chỉ có tiếng nói mở cửa ra.. mở nhanh lên.. nhanh.. nhanh.. họ đang đánh bố mày đấy vang lên trong đầu..

Em nhoài người ra được cánh cửa anh em lúc đấy đang ôm chặt em còn anh Đ thì đi lấy dây trói em lại.. Bất ngời có cái gì đó lao vút vào em. Em sợ quá la lên lấy tay che mặt.. Người ngã vào cánh cửa. Anh em mất đà cũng ngã theo.. Cái chốt cữa lúc nãy em kéo lên 1 nửa giờ bị em ngã vào thì bung ra luôn.. cái lá bùa ở cửa bị rách luôn.

Anh em ngã chồng lên người em. May mà không sao.. ngoảnh lai nhìn trời ơi cha mẹ ơi con mèo đen nó vào nhà em lúc nào mà mọi người không không biết. Nó quay lại nhìn em không kêu mà gào lên như những con mèo động đực ý – hai mắt đỏ như hai hòn lửa. Con Fox trong gầm giường nghe thấy lao ra và đuổi theo.. hai con chạy biến ra ngoài vườn. Lúc này mẹ em với anh em nhìn nhau.. mặt đầy lo lắng vì cái bùa đã bị rách rồi.. Anh em không nói gì chỉ đóng cửa lại.

Anh Đ lấy dây trói em lại cho em ngồi trên phản còn trói hai tay ra trước và trói chân luôn.

Anh em lấy điện thoại gọi cho thầy P.

Anh G: Thầy ơi em cháu ngã vào cửa rách lá bùa rồi.. mà em cháu nói có người gọi nó ra mở cửa. Mà nó khỏe lắm miệng thì toàn nước dãi.. mắt nó dại lắm thầy ạ.. em cháu không thể nào khỏe thế được đâu.

Thầy P: Thế thì nhà cháu có thấy hiện tượng gì không?

Anh G: Lúc nãy cháu giữ em cháu thì con mèo đen ở đâu đó từ dưới gấm gàn nhảy vọt ra làm 2 anh em cháu ngã vào cánh cửa.. lá bùa cũng vì thế mà rách luôn.

Thầy P: Là bùa mất rồi nhà con hết cái phòng thân rồi.. là bùa ấy ông Q cho dán vào là che mắt mấy tên lính cho họ tàm thời không nhìn thấy em con. Dán ở cửa để lính không vào được nhà mà khám. Mèo đen nó là bọn âm binh đấy là tay sai của bọn lính để đi tìm người hoặc hại người đấy.

Bây giờ con cố giữ em con cho nó qua 3h đêm thì là tạm ổn mai ông Q về việc còn lại cứ để ông Q lo.

2h sáng. Em thấy bố vẫn quỳ ở sân hai tên lính bắt đầu đánh đập bố em nhưng ông vẫn cúi đầu không ngẩng lên.. không rên la đến 1 câu.. Lao xao ngoài ngõ thấy có mấy người lạ đi vào trong sân. Em thấy có ông bà nội, ông bà ngoại, hai bên nói với nhau cái gì đó.. tự nhiên có một bóng trắng vụt qua.. em thấy mình bị đẩy sang bên đừng 1 góc ở xó nhà.

Em: cười khằng khặc rất to cả nhà em hoảng vì điệu cười của một người đàn ông lớn tuổi.

Nhìn anh em nói: Ê thằng kia mày có biết tao là ai không?

Anh G: Ông là ai sao ông nhập vào em tôi.. Ông là ai.. ông nói đi ông muốn gì? Anh em nói cứng.

Em: Cho tao ăn rồi tao nói.

Anh G: H nhà còn gì lấy cho ông ăn.. H là em của em. H mang ra một rổ hoa quả ông ăn 1 phát là hết.

Em: nhà tao ở đây ( mộ ông ) năm 92 nhà mày lên đây xây nhà.. làm nhà mới cho các ông kia nhưng lại bỏ xót tao.. tao có về cố nói cho bố mày biết nhưng bố mày lại lấy con chó đen bỏ vào cái nồi đất để yểm tao.. Nên tao không làm gì được… Cách chỗ tao ở còn có 2 ông nữa nhưng nhà mày xây tường đè lên đầu của hai ông đấy.

Anh G: thế nhà ông ở đâu để cháu đưa ông về.

Em: Tao ở đây lâu rồi.. từ hồi chiến tranh.. tao coi đây là nhà luôn rồi.. Mày làm nhà cho tao như mấy ông kia là được..

Anh G: Sao ông nhập vào em cháu được?

Em: Con chó đuổi thằng âm binh đang quần nhau ở góc vường.. cái nồi chân trồi lên mặt đất lâu rồi nhà mày không để ý chó nó đạp vào bị vỡ rồi nên tao mới vào được đây.

Anh G: Ông có muốn già nữa không?

Em: Không. Cho tao bộ quần áo mới với ít tiền.. Mày cúng tao thì mày làm gì tao phù hộ cho.

Anh G: Vâng.

Nói xong ông xuất ra.. khỏi người em.. Em gục xuống và lã đi. Mẹ em phải vực em dậy cho anh Đ đổ nước sâm vào mồm em cho em tỉnh lại..

Anh G gọi điện cho ông P kể sự tình. Ông P nói thằng này mày cứng thế lấy cành dâu đặt đầu giường.. lấy nước tiểu của trẻ con bôi khắp người nó.. để không ai nhập vào được nữa.. Số nhà mày đen cũng có cái may..

May ông ấy nhập vào con em mày nó mới không thấy bố mày nữa..tao ở trên đây cũng lo.. thôi giờ qua cái giờ hiểm rồi nói em mày nghỉ đi 1 tí. Mà bố mày cũng lì thật.. tao nễ mấy ông bộ đội… gan thì cũng không ai bằng.

Anh G: cho nháu hỏi.. lúc nãy có phải bố cháu gọi không ông?

Thầy P: không phải đâu… ông mà gọi là bọn kia bắt em mày luôn từ lúc mở được cửa rồi. Ông không nhận nên mới phải dùng âm binh để lừa đấy… nhưng không sao đâu qua được giờ này là qua cửa tử rồi.. mai làm lễ sẽ triệu ông lên khai khẩu cho ông xem tình hình thế nào.. thì mới tính được.. Cái vong nhà cháu cũng hiền thôi người ta muốn có cái chỗ cho nó đàng hoàng thôi.. không sao đâu.. thờ họ mà hưởng lộc.

Anh G: Cháu thay mặt gia đình mời ông.. Mai ông không bận thì mời ông xuống nhà cháu luôn ạ.. Nhà có hạn nên cháu mong hai ông giúp đỡ cho em cháu qua cái hạn này.

Thầy P: Uhm. cũng tiện gặp ông Q.. luôn lâu rồi không gặp nhau.. mai ông Q về thì ông xuống.

Người ta nhập vào mình mình vẫn biết là xác mình bị mượn nhé.. nhưng sau khi hoàn hồn là hồn nhập vào xác thì mình không nhớ gì nữa… Em cũng bị thế đấy ạ.. cái đoạn nhập là anh em ngồi kể lại cho họ hàng và ông thầy Q nghe để ông bốc mộ cho ông kia. Em được nghe kề lại..anh em nói cứng thế nhưng lúc đấy cũng chẳng biết nhờ vào ai. Mẹ em thì từ khi bố mất mẹ suy sụp luôn.. 3 anh chị em kia thì nhát có chuyện gì thì chỉ ôm nhau khóc.. sai bảo gì thì làm nấy.

Lúc con mèo đen nó nhảy vào người em – anh em nói lúc nhìn thấy nó tao đái ra quần luôn. Đời tao chưa nhìn thấy con mèo đen nào mà gớm như nó.. may mà tao mặc quần gió lót nĩ nó ngấm nhanh.. không thì mất mặt bỏ mẹ.


update ngày 6-10 trùng trang
Ông Q đang cúng dở thì ông (P) đi xe máy xuống nhà em gật đầu chào cả nhà rồi gồi vào bàn uống nước.ông (Q) thấy thế cũng gật đầu rồi cúng tiếp.một lúc sau ông quay lại nhìn cô L nói.ông có điều gì muốn nói với gia chủ thì tôi để cho ông nói.
Cả nhà em quay lại nhìn cô L với ánh mắt ngạc nhiên.vì từ lúc bố em về cô vẫn bái mà không có biểu hiện gì.
Ông (Q) : tôi biết ông về từ lúc ông N ( tên bố em ) đi tôi để yên xem ông làm gì.nhưng không thấy ông làm gì.đây giờ gia chủ người ta đang gặp hạn.nay cũng là cái duyên của ông với gia đình nhà họ ông có tâm nguyện gì thì ông cứ nói.để người ta làm cho.
(G ) nhìn cô L gọi: ông ơi ông cho cháu hỏi ông tên gì để nhà cháu tiện xưng hô.
Ông : tôi tên (K ) nếu tính tuổi trên dương tôi cũng tầm 80 rồi tôi mất năm tôi 55 tuổi ở trong nhà anh được 13 năm.tôi cảm ơn anh nhà anh thật có hiếu và thương bố anh.anh cứ gọi tôi là ông K là được.tôi ở nhà anh lâu lắm rồi từ cái ngày bố anh lên nghĩa địa mắc cái màn nằm ngủ giữa hai cái mộ.bố anh đã nằm trên tôi rôi.tôi có dọa bố anh thì bố anh nói.
Đừng có dọa tôi trên đời này có gì mà tôi không gặp đâu.tôi với các cụ cũng giống nhau cả thôi.tôi nằm trên thì các cụ nằm dươi,nay tôi lên đây xin đất các cụ để ở thì tôi cũng làm cho các cụ cái chỗ ra vào đoàng hoàng.nói thế xong bố anh đi ngủ tôi với mấy ông bên cạnh nghe thế xong cũng không chọc bố anh nữa.
Nhưng khi bố anh san đất tảo mộ làm nhà các ông kia được bố anh bốc sang tiểu quy tụ lại với nhau nhưng lại sót tôi và hai ông khác.chắc là do tôi nằm sâu quá.
Giọng ông nói toát lên vẻ là người đoàng hoàng có học.rất từ từ không vội vã không vồ vập…….
(G): trước khi động thổ bố cháu có làm lễ cho các ông mà ông còn sót lại sao ông không báo cho bố cháu biết.
(K) : hôm đó tôi không có ở đấy vì có quan ở dưới đó gọi đi lo một số việc (việc dưới âm không được tiết lộ nên ông không nói là việc gì.).
(G ): ông có đói hay khát nước không cháu lấy gì cho ông ăn rồi ông hãy nói tiếp.
(K) : cho tôi cốc rượu và cho tôi ăn gì cũng được.nói thế ông đứa mắt nhìn cái chân giò cúng ở bàn uống nước trong nhà ( cái chân giò luộc để chút nữa ông (Q ) về nhà em tạ lễ ).anh em thấy thế liền lấy chặt một dĩa cho ông ăn rốt cho ông 1 cốc rượu.ông uống 1 ngậm to rồi khà một tiếng sảng khoái.
(K ) : lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng cái cảm giác này.
(G): ông ơi ông kể cho nhà cháu nghe về ông đi ạ.ông muốn ở đâu.hiện giờ ông ở đâu trong vườn nhà cháu
(K): chuyện về cuộc đời tôi thì dài lắm khi nào có dip tôi nói sau.sau mấy mươi năm làm cô hồn giờ thì cũng có người biết tôi tồn tại.giờ thì anh muốn làm gì tôi cũng được.tôi nằm ở đâu thì 12h trưa mai cậu sẽ thấy.
(G ) : ông đừng nói thế.nhà cháu người trần không biết ông có trong nhà nay biết có ông rồi thì ông cũng là ông cháu.chắc ông có uẩn khúc gì không muốn cho nhà cháu biết nhiều về ông.nay ông có nguyện vọng gì thì ông cứ nói.ông muốn cháu táng ông ngoài kia (nghĩa địa) hay thế nào ạ.
( K) : các cụ ở cùng ngày xưa kể còn người mất nay thì không biết ai.
(G) : D ơi ra anh nhờ tý.
Em vội trong góc nhà chạy ra.anh (G ) nói em hỏi bố xem nếu nhà mình lập cho ông cái miếu thờ ngoài vườn thì ý bố thế nào.
Em khấn xin ý kiến bố.rồi quay lại hỏi ông (Q) làm sao để biết được bố đồng ý. Ông (Q) đang nói chuyện với ông (P).nghe tiếng em gọi quay lại nói
M nói ông thổi tắt ngọn nến bên tay phải m đi.em lại khấn bố em nhưng lạ là cây nến không tắt.em quay lại anh em lắc đầu ra hiệu bố không đồng ý.
Anh em tới khấn : bố ạ.ông cũng ở trong nhà m lâu rồi.nhà mình thì không biết cũng đã yểm ông mười mấy năm qua.nay ra nghĩa địa thì ông cũng không muốn vì bạn bè ngày xưa người mất kẻ còn không biết về đâu.nay con muốn xem ông như là người nhà mình.chưa được phép của ông bà tổ tiên thì chưa thờ ông cùng đàn lễ được.nay con xin phép bố trước làm cho ông cái nhà nhỏ góc vườn cho ông ở.nhà mình sẽ thay người thân ông hương khói cho ông.bố đồng ý thì bố nói cho anh em con biết. anh khấn bố xong thì hai anh em nhìn cây nến bên cạnh tay phải của em.một lúc thì cây nến tự tắt.bố đã đồng ý.
Anh quay lại ông ( K): bố cháu đồng ý rồi ông ạ.nay nhà cháu sẽ làm nhà cho ông ở và nhà cháu sẽ hương khói cho ông.ông cứ xem đây là nhà của ông luôn ông nhé.
( K ) : ông khóc và nói.tôi cảm ơn tấm long của anh.người xa lạ mà anh đối xử như tình thân của mình.ơn này nhất định tôi sẽ trả ( sau này chính ông đã giúp nhà em tìm thầy khác ông (Q ).giải trùng cho bố em ).
(G ) : ông đừng nói thế không cháu lại tổn thọ mất.ông hỏi giúp cháu ý hai cụ còn lại thế nào để cháu còn biết đường mà liệu.
(K ): hai cụ còn lại thì ngày xưa vốn là anh em sống chết có nhau nay tôi xin anh thờ chung chúng tôi 1 nhà.
(G) : vâng thế cháu như ý cụ .
(K) : ơn này tôi trả không hết nay đã là người 1 nhà thì tôi xin tiết lộ cho anh 1 chuyện dù khi nói cho anh chuyện này thì tôi cũng bị tội ở dưới đấy nhưng đã nhận ơn thì phải trả.tôi ở dưới đấy không là gì hết nhưng anh xem tôi như ông của anh.mọi người nhà anh xem tôi như người trong nhà lên tôi sẽ cố hết sức nhờ người này người kia bảo vệ bố anh.cái lễ này cúng sẽ không được chấp nhận tôi sớm biết điều đấy.nhưng cũng làm giảm tội cho bố anh phần nào.khi thầy cúng có đốt thuyền và hình nhân không cháy anh nhớ ngăn thầy lại đừng có cố không thì nguy hiểm đến cả tính mạng của thầy nữa.thế nhé tôi sẽ cố giúp ( ông nói thầm vào tai anh em ).nói xong ông xuất ra khỏi người cô L.
Ông (Q) ngồi nghỉ nói chuyện với ông (P ) nhìn ra thấy cô L gục xuống liền thủng thẳng đi ra.nhìn thấy anh (G) ông hỏi.thế ông ý nói thầm với mày cái gì thế.
(G ): chuyện của bố cháu ông ạ ông ấy nói khó khăn lắm.
(Q) : tao cũng biết khó khăn lắm đấy nhưng hứa với ông rồi mình sẽ cố được phần nào hay phần đấy chứ giải hoàn toàn thì ông không làm được vì ông không cao tay ấn được như thế.mày thì ông nói thật lòng.thôi chuyện nhà giải quyết thế thì tạm yên giờ tới lượt người âm.ông nói thế mặc áo thụng vào đeo mũ rồi cúng tiếp.
Khi cúng ông đưa thể bài ra rồi bắt quyết để thần trùng lên nhận lễ vật và tha cho người bị hạn nhưng ở dưới đó nhất quyết không nhận lễ.ông khấn đọc tên các vị quan ở dưới đó rồi xin tiền âm dương nhìn xin keo nào cũng không được nhận.trời xe lạnh mà mồ hôi ông ướt hết cả lưng áo.các ngon nến lần lượt tắt ngọn thứ nhất ròi thứ 2 … đến ngon thứ 7 trên đàn của các thánh các con vật tế.cua thi chết ngửa càng hết.lươn thì quằn quại như ai cố tình bắt và bóp chết chúng,éch thì hoảng loạn nhảy loạn xạ trong chậu.thầy (Q) vẫn ngồi đấy mắt nhắm nghiền tay gõ mỏ miệng đọc lệnh rồi bắt quyết.rồi tự nhiên cái đàn trên một ánh lửa phụt lên.giữa đàn lễ.đèn nến tắt hết có cái bóng điện mà nhà kéo ra sân khi cần bật lên làm lễ cũng nổ cái “ bup.” Trước mặt em tối om.rồi em nhìn thấy nhiều ánh mắt với những khuôn mặt dữ tợn đứng đó nhìn vào nhà em chằm chằm.tiếng ông (P ) la lên châm lửa cho các ngọn nến.các anh với cô gì hầu lễ chạy vội đi tìm bật lửa khi bật nến lên thì ông (Q) ngồi đó máu mũi chảy ra nhỏ xuống chiếu.ông P thấy thế lao tới đỡ ông (Q) dậy.không quên nói anh em tát vào mặt con (D) nó vừa nhìn thấy gì rồi đấy.anh em lao tới lay và quát em em lúc đó từ quay lại nhìn anh G anh khựng người lại rồi bất chợt tát em 1 cái như trời giáng.D tỉnh lại chưa D.em gật đầu nhìn anh không nói gì.
ông P lúc này nói : cháu nhìn thấy những gì.
Em : cháu không thấy nhiều đâu ông ạ cháu thấy ở đây nhiều người lắm không nhìn thấy rõ từng người mà thấy mắt và khuôn mặt thôi họ nhìn họ hung dữ lắm như đang tức giận ý.
P quay lại nói với ông Q thôi ông lên ghế nghỉ đi còn lại để tôi.
Ông P nói xong mặc áo choàng đội mũ vào ông vừa lầm rầm khấn gì đó vừa chỉ vào mấy ngọn nến vừa được nhà em thắp lên.mấy ngọn nến đó không biết sao sau nà không tắt được nữa.
Sau đó ông một tay gõ mõ tay còn lai cầm một nắm tiền xu ngày xưa ném xòe ra đất.các đồng tiền xoay tít không có đồng nào ngửa hay úp hết.ông nói em H cầm muối gạo rải thật ra càng xa nhà càng tốt anh G thì ông cho cầm 1 bó đuốc đã tẩm dầu.anh Đ đi cùng anh G mang thuyền và hình nhân ra sông.ở nhà mẹ em đốt vàng hương.ông P vẫn ngồi đó miệng đọc chú tay xin keo những ngọn nến gió thối rơi xuống đất mà không tắt được.anh em ra mang thuyền và hình nhân ra sông xong lấy đuốc gí vào hình nhân và thuyền cho cháy nhưng không hiểu sao chỉ cháy được 1 chút rồi tắt.mất mấy lần như thế.anh G lây điện thoại gọi cho ông P ông P liền lấy xe máy chạy ra sông thấy anh Đ nhà em đang ở gần bờ sông cách 2 bước chân nữa là xuống nước.vừa kịp lúc ông P chạy ra nhìn thấy hét lên.
G giữ thằng Đ lại nhanh lên…..anh G lúc đấy mới ngẩng lên nhìn thấy anh Đ lao theo anh ấy chộp lại.ông P vội vàng cuộn lá bùa vào hòn đá ném ra giữa sông.sóng ở sông cuộn lên.anh G đưa được anh Đ lên bờ lúc đó mới quát hỏi.
G : Đ mày xuống đó làm gì.
Đ : em có biết đâu tự nhiên em muốn rửa chân rồi em xuống thôi cứ như có ai đẩy đằng sau lưng đấy.
Anh G hoang mang lắm ông dường như hết sức chịu đựng rồi bao nhiêu dồn nén chịu đựng nay muốn trào ra.hạn bố không giải được các em thì hết lần này đến lần khác chết hụt.anh ngửa mặt lên trời kêu lên trời……ơi…sao lại thế này chứ muốn bắt thì bắt tôi đây này…..đừng có đụng nào chúng nó.thằng đàn ông từ khi bố mất không hề khóc cố cứng rắn làm chỗ dựa cho các em và mẹ nay đứng đó bất lực hai hàng nước mắt lăn dài trên má…
Ông P : ông cũng hiểu những gì m phải chịu đựng thôi cố lên cho qua cái hạn này cháu ạ.
Giờ ông bảo cháu phải làm sao đây bảo cháu như thế nào mơi được chứ cháu mệt mỏi quá ông ạ.ông P không nói gì đứng đó chỉ có tiếng gió đưa bụi tre và cây dừa xào xạc như đồng cảm được nỗi khổ của anh.
Ông P : nói xong với anh thì đọc chú và khua tay viết sau hình nhân rồi châm lửa đốt lần này anh G mang thuyền cùng hình nhân xuống sông.ông P đứng trên bờ sông đọc chú.chiếc thuyền cùng hình nhân được đặt xuống nước không trôi đi mà đứng đó dù thuyền xuôi dòng.hình nhân dần tắt lịm nước dưới sông cuộn lên nhấn chìm thuyền cùng hình nhân.ông P đứng trên bờ nhìn thấy lắc đầu bất lực.anh G đứng dưới sông……. Một lúc mấy ông cháu kéo nhau về.
P/s em sẽ viết tiếp vào ngày mai nhé…..sóng gió đổ vào nhà em có nguy cơ phải nhốt bố trên chùa hàm long.ông K nhập vào cô L đi tìm thầy giải hạn cho bố em…..ông P giải thích tại sao em nhìn thấy nười âm.và các quan không nhận lễ.   

Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!


Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

Chap 6 – Trùng Tang

Những ngày sau đó bố em vẫn về nhưng không thường xuyên như những ngày đầu, nghe ông thầy nói ở dưới đó họ bắt đầu phán xét tội kiểu như trên trần làm gì sai trái hay việc gì làm được tích công đức cho con cháu đại loại là thế. Dưới đấy họ tôn trọng nhất là những người có công với đất nước như bộ đội, quân đội quan chức…( không biết mấy ông tham ô thì thế nào).

Thứ 2 : Giáo dục vì có công đào tạo và hoàn thiện con người. Bố em ngày trước đi bộ đội được anh hùng nọ anh hùng kia nên dưới đó có đánh đập gì họ cũng tha hoặc là đánh nhẹ thôi (cái này ông thầy nói nhé chứ em không thấy đươc cái này ).

Hôm em thấy bố em về mặt mũi có về buồn lắm nhưng em không hỏi được chỉ ngồi nhìn thôi rồi thấy bố nói là đốt cho bố ít tiền vàng vì bố phải đi lại nhiều mẹ đốt không đủ. Hôm sau ông anh trai em đốt cho bố 1 đinh tiền và 1 đinh vàng. Nó là 1 tệp dày gần cả gang tay đấy ạ. Đôt xong hôm sau em không thấy bố về nữa.

Mọi việc cứ thế trôi đi cho tới một ngày…

Hôm đó trời tháng riêng mà em thấy oi lắm người cứ bứt rứt khó chịu lắm các thím ạ. Em cứ đứng lên ngồi xuống không yên nhưng em không nói với ai hết. Con chó nhà em nuôi thì bình thường người lạ vào cũng mừng nay cứ chui vào gầm giường rồi rên ư ử . Nằm gần đến 1 giờ sáng thì em cũng ngủ được, mới vừa chợp mắt em thấy bố em đi cùng với hai thằng lính hai thằng lính trong bài tam cúc ý ạ mà mình vẫn hay gọi là tốt đỏ, tốt trắng thím nào chơi bài này rồi thì biết a. ( sau này em mới biết khi mất người ta bỏ bộ bài chắn hoặc tam cúc vào trong hòm ).

Bố e đi giữ hai thằng lính đi hai bên. Vào nhà em. Bình thường nhìn thấy em là bố em gật đầu hoăc cười nhưng hôm nay không biết sao đi cùng hai thằng lính bố nhìn em như người xa lạ vậy. Em cứ đứng đó không nói câu gì nhìn bố và hai thằng lính đi vào nhà đi hết các phòng trong nhà rồi chạy ra đằng sau vườn đi nhìn thấy ai bố cũng xem như không quen biết.

Hai thằng lính thì cứ chỉ vào người này người kia nhà em nhưng bố em không nói gì chỉ lắc đầu ra điều không phải không quen. Một lúc lâu sau thì hai thằng lính đưa bố em đi. Em giật mình tỉnh dậy thì 5 giờ sáng. Em nằm đó cho đến sáng. Sáng dậy em khóc nói với mẹ em. Mẹ em không nói gì chỉ vào thắp hương cho bố. Rồi ngồi nhìn di ảnh của bố thôi nhưng em thấy xuất hiện trên khuôn mặt mẹ là sự lo lắng. . .

Nằm mơ như thế em cứ nghĩ là bình thường vì đối với em. Vi cũng không ai biết được ngày táng bố em là ngày trung tang. Vì ông thầy Q lúc này chưa nói. Tối đó em ngủ không thấy bố về em cũng không quan tâm lắm cho đến 12h trưa ngày hôm sau. Trưa đó em ngủ trưa tầm 11h. Ở nhà em thì chẳng có việc gì làm chỉ ăn xong rồi ngủ nhà có tang nên mấy mẹ con cũng ở nhà với nhau vì sợ đi sang hàng xóm người ta kiêng mang cái đen đủi tới cho nhà họ dù sao cũng mới đầu năm mới. Nằm nghe nhạc chán em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc đó em thấy bố em nhìn tiều tụy lắm. Mặt thì đầy lo lắng lao phăm phăm vào nhà cùng với hai tên lính áp tải hai bên em gặp lần trước. Vào nhà bố ngồi vào mâm cơm cắm cúi ăn một mạch không ngửng mặt lên lần nào. Lúc đó nhà em có bác D và chú S tới nhà chơi (bác D và chú S là bạn thân của bố em mấy chục năm rồi ).

Thấy bố em về ăn cơm hai bác hỏi to.

Bác D : N à mày mới về ah. Bố em cũng không nói gì cắm cúi ăn xong đứng lên cùng mấy tên lính đi ra. Em thấy thế chạy ra kêu to bố ơi rồi khóc um lên bố em cứ coi như em không quen biết em càng khóc mạnh rồi lao đến ôm bố nói là bố ơi bố cho con đi cùng bố.

Mặt bố em lạnh băng tới lúc hai tên lính kia xuống thuyền để kéo thuyền vào bờ để đưa bố em lên thuyền lúc đó bố em mới quay lại và đưa cho em 1 tờ giấy trong đó có ghi 5 cái tên gồm anh trai em là (G). Anh trai thứ 2 của em là (Đ). Tên em là (D). Hai tên còn lại em không đọc được. Bố đưa cho em nhìn thấy rồi lấy tay vò nát bỏ vào miệng luôn. Sau đó quay đi không nói với em câu nào thêm nữa.

Em đứng đó nhìn hai tên lính đưa bố em lên thuyền rồi trói tay bố em lại chèo ra sông. Chỉ biết khóc chạy dọc sông kêu bố ơi… Bố… Ơi… Cho con theo với con nấu cơm cho bố ăn… Cứ như thế cho đến khi không còn nhìn thấy bố em nữa thì em tỉnh dậy. Người em mệt lả mồ hôi đổ ra ướt đầm cái áo. Lúc em mở mắt cả nhà em đang ngồi bên, mẹ em thì khóc rồi anh em ngồi cạnh mặt mũi lo lắng khổ sở lắm.

Em ngồi khóc chỉ nói được mấy câu. Anh ơi sao bố lại bị họ bắt, sao bố lại bị họ trới lại đưa đi. Em gọi bố không trả lời… Bố không nhận em anh ạ. Cả nhà em lúc đó khóc hết luôn không ai bình tĩnh được. Anh đầu em là a (G) thấy em nói thế thì ông cuống lắm rồi nhưng vẫn tỏ ra là bình tĩnh nếu mà không như thế thì nhà em suy sụp mất.

A (G) nói : cả nhà bình tĩnh đừng có khóc om lên hàng xóm họ lại dị nghị – để cho cái(D) bình tĩnh lại nó kể lại xem mọi chuyện thế nào đã. Lúc đó em cũng đã bình tĩnh lại e kể lại những chuyện vừa xảy ra mà em chứng kiến đó thì anh em nói : thôi thế là nhà mình có chuyện rồi mẹ ạ chắc ngày an táng bố có vấn đề gì rồi để con gọi điện cho thầy (Q) con hỏi xem thế nào.

Anh em liền lấy di động gọi cho thầy (Q)

(G) : thầy ơi con đây con là con bố (N) thầy xem lại ngày an táng bố con giúp con với. Em con nó thấy quan đưa bố về tìm người nhà để bắt theo thầy ạ.

(Q) : ngày táng thì xem rồi đưa ngày trùng tang hạ huyệt cũng trùng luôn ông (N) giờ mới về mà không bắt người thân nào là ông này giỏi lý luận lắm đây. Hôm nay ông bận nhé có gì mai ông xuống nhà rồi nói chuyện.

Anh em cúp máy nói với cả nhà ngày mai ông xuống.

Em mệt quá nằm ngủ thiếp đi một lúc lại thấy bố em với 2 tên lính kia về nhà lần này thì không thấy họ đưa bố em đi như trước nữa mà bố em bị trói luôn rồi. Về tới nhà thấy em tên lính chỉ vào mặt em ra điều hỏi bố xem em có phải người thân không. Bố lắc đầu. Bị họ đẩy 1 cái suýt ngã nhìn thấy cảnh đấy là lòng em đau thắt lại chỉ muốn chạy tới nhận bố cho mấy tên lính kia khỏi làm gì bố nữa.

Nhưng em thấy bố nhìn em rồi hai hàm răng nghiến vào nhau. Khuôn mặt trở lên giận giữ. (mỗi lần em làm gì sai là bố như thế ) nên em không dám tiến đến nhận bố. Họ đưa bố đi khắp nhà nhưng chỉ ai bố toàn lắc đầu hết nên họ lại đưa bố đi.

Lúc đó em tỉnh lại em lại khóc. Em mệt không đứng dậy nổi nữa. Ngồi một chỗ kêu anh ơi họ đánh bố rồi đấy. Lúc nãy họ còn đẩy bố ngã đấy. Bố mệt lắm rồi đấy anh ạ. Anh làm gì đi.

Anh (G): em đừng khóc kể anh nghe. Rồi anh gọi điện cho ông thầy (Q).

(Q): cố gắng đừng cho nó ngủ nữa bắt nó thức nhé (nói em ). Bố mày hợp với nó nhất lần nào về cũng về với nó hết. Tao đã nói nó rồi là nói bố mày về ít thôi nhưng nó không nói. Ống thương nó ông về suốt bọn lính nó quen mặt rồi. Giờ nó đang bắt bố mày nhận nó làm người thân bố mày mà gật đầu một cái là nó bắt em mày luôn đấy. Vì bố m cố tình không nhận nên bị đánh thôi. Làm sao đừng cho nó ngủ chiều mai ông về ông làm cho cái bùa là tạm ổn lúc đó rồi tính tiếp.

A(G) : ông cố gắng về sớm giúp cháu hay ông không đi được xe con đưa xe lên đưa ông về trong đêm cũng được chứ nó mệt lắm người nó cứ lả ra ông ạ dìu nó đứng lên nó cứ quỵ xuống. Cháu sợ đêm nay không làm nó thức được.

(Q): nó bé thế mà bị một ngày mấy lần quan nó hành thế sao không mệt, người lớn 1 lần thôi đã ốm cả tháng chứ là nó – cố gắng đi. Thầy làm cái đàn này trục vong cho gia chủ không bỏ được tầm 4h sáng mới xong. Xong ông về luôn. (lúc đó ông đang ở trong nghệ an).

A(G). Vâng để cháu cố cho em con nó thức. Ông thu xếp giúp cháu.   

Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!



Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

Re: [review truyện tâm linh ] bố em

Chap 2 : cái bình nóng lạnh

Bố mất vào 16 tháng giêng âm trời còn lạnh lắm. Hồi còn sống điện đóm trong nhà là 1 tay bố làm hết. Lúc bố mất cái át bình nóng lạnh nó bị hở em bật lên tắm bị nó giật cho. Em kêu lên bố ơi con bị điện giật – cái bình nó bị hở rồi. Kêu theo bản năng ý ạ. Em từ khi biết nói đặc biệt cái gì cũng bố hết chỉ có bố thôi. Nên cả nhà em thường nói em là con riêng của bố. Và bố cũng thương em nhất trong mấy anh chị em luôn. Kêu thế xong em đi lên nhà và không tắm nữa (ngại nấu nước các thím ạ ).

12h em xuống đi vệ sinh – để e kể sơ quá cái nhà vs cho các thím dễ hình dung là nhà tắm bên trái, nhà vệ sinh bên phải và đánh răng rửa mặt ở giữa. Đi vệ sinh thì vào chỗ đánh răng nhìn sang hai bên là thấy nhà tắm và nhà vs luôn. Em đi vào nhìn sang nhà tắm là đứng hình luôn. Bố em đang đứng đây hai tay chắp sau đít đang nhìn lên cái át bình nóng lạnh kiểu đang ngâm cứu xem sửa thế nào.

Tay em cầm cuộn giấy rơi lúc nào không biết. Chị em thấy em đi lâu thì chạy xuống gọi – thấy em đang đứng hình chị vỗ vai, em mới giật mình tỉnh. Bà chị hỏi : mày bị sao thế, em nói là bố về đang trong nhà tắm xem cái át bình nước bị hở vì hồi lúc tối em bị giật. Hicc bà này nhát gan chạy lên nhà kêu ầm lên. Làm từ hôm sau cứ hễ đêm là chẳng ai dám xuống đi vệ sinh. Ai cũng nói đi ngoài vườn cho mát em biết ngay là sợ heeh. Em cứ đi bình thường. Bố em mất mà em không có cảm giác đấy các thím ạ lúc nào cũng nghĩ bố ở bên cạnh nên em thấy bình thường lắm. Vì ông cũng hay về.



Chap 4 – người mất về người nhà thấy nhiều là không tốt

Ông thầy Quý là ông thầy cúng giỏi hôm nhà em mời về làm lễ cho bố em nhưng ông bận đám khác nên không làm cho nhà em được. Hôm ấy ông qua nhà em chơi hỏi nhà em tình hình thế nào. Em ở dưới bếp mò lên thầy nhìn cái mặt em phán 1 câu xanh rờn.

Thầy Qúy (TQ) : mày thấy được những gì dưới đấy rồi. Bố mày hay về với mày lắm phải không.

Cả nhà em á khẩu luôn. Em cũng nói thật với thầy những gì em thấy khi ngủ.

TQ : bố mày về nhiều thế mỗi lần về thì đều có lính đi theo đứng ở ngoài cổng nhà đấy. Sợ sau này có vấn đề gì thì cả nhà lại liên lụy. Nói ông về ít thôi. Ăn cơm xong thì đi đừng có nói chuyện nhiều cũng đừng có gặp nhiều người không lính nó quen hết mặt người thân nhà mình sau này có việc gì chối cũng không được đâu.

Em nghe thế nhưng không hiểu mức độ nguy hiểm. Vì khi ông ý xem ngày an táng bố em là ống biết là bị ngày trùng rồi. Nhưng sợ đồng nghiệp nói xấu nhau nên ông ý không nói. Hicc. Em thì nghe thế nhưng muốn bố về nên chả nói gì. Mà vía em thì cực ngu gặp bố chỉ nghe ông nói thôi còn không mở mồm ra được lên đành chịu.

——————


Chap 5 – cái vườn cây cảnh

Khi còn sống bố em chơi cây cảnh nên nhà sân vườn toàn cây thôi mỗi lần nhìn thấy cây cối lại nhớ bố rồi lại khóc 1 mình. Nhưng nhà em cấm em khóc vì hợp vía khóc và nhớ nhiếu bố em nghe gọi thì lại về không lo việc ở dưới đó được. Đêm đó em không ngủ được mò ra sân ngồi thì thấy tiếng lách cách ở sau vườn thấy bóng ai quen quen, trời tháng riêng trăng muộn nên thấy cảnh vật lờ mờ. Ở quê có mỗi một cái bóng điện đường mà cả cây số mới có 1 cái bóng như thế chẳng chíu nỗi vào sân nhà chứ đừng nói tới vườn.

Em thấy thế không nói gì và chỉ ngồi đó nhìn cho tới khi ngủ thiếp đi em thấy bố về – bố bảo mai ra nhờ chú Lam ( là chú đệ tử của bố chú theo bố học chơi cây giờ có thể tự uốn cây chơi được lúc nào cũng gọi bố là sư phụ) tỉa gon cái cây cho vào chậu cất đằng sau nhà. Đem để trước nhà bọn biết chơi nó lấy mất. Sáng em dậy thấy mẹ nói làm gì mà ngồi dựa tường ngoài sân ngủ để anh phải bế vào. Em nói bố về nói thế đấy. Chút em sang nhờ chú. Em sang chưa nói với chú thì chú nói về đi chú sang ngay đêm qua bố mày gọi chú ra ngõ nói chuyện rồi…   

Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!


Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Re: [review truyện tâm linh ] bố em - Chap 1

Re: [review truyện tâm linh ] bố em - Chap 1


Bố em – VOZ Truyện tâm linh có thật. Tác giả: a&b. Em kể chuyện về bố em mất và những gì bản thân em đã trải qua. Tuyên bố với các thím là em không gió 1 tí nào nhé. Em sẽ kể từ khi bố em mất tới giờ luôn nhé. Ngày bố em mất nhà e mời ông thầy giỏi nhất xã (Thầy Quý) về xem ngày để an táng bố em nhưng ông thầy bận không làm được vì dã nhận lời mời của một đám khác ở trên sao vàng.

Bố em : VOZ Truyện tâm linh có thật
Tác giả: a&b
Vì vậy nhà em mời ông thầy khác (Thầy K). Ông thầy này mới vào nghề thôi. Lên xem ngày giờ an táng bố em – không biết xem sao mà sau này mới biết là bị vào ngày trùng và giờ trùng. Nên đã xảy ra 1 loạt chuyện kinh khủng mà em và gia đình em đã trải qua sau này..

Mời thầy K về cúng để an táng bố em. Thầy ra xem chỗ để đào mộ thì cũng đào phải chỗ trũng anh em trong gia tộc lại quay đầu vào nhau. Thế mới khổ dần, em sẽ kể cho các thím qua từng cháp.

Bố em : VOZ truyện tâm linh có thật – Chap 1
Chap 1 – trong vòng 49 ngày nếu tắt hương sẽ không về được nhà

Ngày thứ 2 sau khi hạ huyệt. Tối đó cả nhà em mệt lắm nên đi ngủ sớm. Đến 2h sáng tự nhiên em nghe tiếng gọi từ ngoài ngõ vọng vào. Tiêng bố em gọi các bác ạ.

D ơi dậy thắp hương cho bố các con để tắt hương rồi bố không vào được nhà. Em tỉnh dậy đi vào phòng thờ của bố thì đúng là tắt hương thật các thím ạ. Em thắp hương lên đúng lúc đó là thì bố nhập vào em luôn.

Các thím biết cái cảm giác là cái xác của mình nhưng mình lại không điều khiển được lúc đó bất lực lắm ạ. Mà là bố em nên em cũng chẳng sợ. Ông nhập vào em cứ đứng ở bàn thờ và khóc. Phải 1 lúc lâu cả nhà em mới nghe được tiếng khóc và chạy vào phòng bố thì thấy em đứng đấy, anh em gọi em mấy lần nhưng em có trả lời mà anh em không nghe thấy.

Anh em liền vả cho em 1 cái thật đau em mới bừng tỉnh các thím ạ. Lúc đấy em mới khóc thành tiếng được. Em khóc ầm lên là các anh để tắt hương bố không vào được nhà bố gọi em dậy. Xong bố đứng bên bàn thờ và khóc. Em đứng bên cạnh bố mà anh gọi em em trả lời rồi mà anh không nghe thấy ah. Lúc đó Cả nhà em tái mặt hết rồi.

Anh em lúc đó ra bàn thờ & khấn bố. Bố hợp vía với em con, dưới đó bố có thế nào thì bố sang tai cho em con để chúng con biết đường lo liệu cho bố cho chu tất. Cũng từ đó trở đi. Là chuỗi ngày em được biết dưới đó thế nào. Em thay cả nhà liên lạc với bố.   

Các bạn muốn học tiếng hàn mà chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả trên mạng hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Sơ cấp 1 (Bài 11) : Đó có phải nhà thầy Kim không ạ?


Các bạn chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!

SƠ CẤP


 Bài 11 : Đó có phải nhà thầy Kim không ạ?
초급 - 11 : 거기  선생님 댁입니까?

 
I. Hội thoại (회화) :
A : 여보세요. 거기 김 선생님 댁입니까?
Alô, Đó có phải nhà của thầy Kim không ạ?
B : 네, 그렇습니다. 실례지만, 누구세요? Vâng, Đúng rồi ạ. Xin lỗi ai vậy?
A : 저는 윌슨입니다. 김 선생님의 친구입니다. 선생님 계십니까?
Tôi là Wilson, là bạn của thầy Kim. Thầy có nhà không ạ?
B : 아니요, 지금 안 계세요. Không, bây giờ không có ở nhà ạ
A : 아, 그러면 다시 전화하겠습니다. 안녕히 계세요.
À, vậy thì tôi sẽ gọi lại. Xin chào!

IITừ vựng (단어:
여보세요 : A lô                                               선생님 : thầy (cô) giáo
댁 : nhà ( thể kính ngữ)                                  거기 : đó
그렇다 : như vậy, như thế                             실례지만 : xin lỗi nhưng ~, rất tiếc nhưng ~
누구 : ai                                                        친구 : bạn
계시다 : có/ ở (kính ngữ)                              안 ~ : không ~ (tiền tố phủ định, đứng trước động từ
다시 : lại, lần nữa                                          전화하다 : gọi điện thoại

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Sơ cấp 1(Bài 10): Bạn từ đâu đến vậy?

Các bạn chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!

SƠ CẤP


 Bài 10: Bạn từ đâu đến ?
초급 - 10 : 오셨어요?

 
IHội thoại (회화) :
A : 마리 씨는 어디에서 오셨어요? Marry từ đâu đến vậy?
B : 저는 프랑스에서 왔어요. Tôi từ Pháp đến
A : 언제 한국에 오셨어요? Bạn đến Hàn Quốc từ khi nào?
B : 저는 2월 26일에 왔어요. Tôi đến vào ngày 26 tháng 2
A : 한국어 공부가 재미있어요? Học tiếng Hàn có thú vị không ?
B : 네, 재미있지만 어려워요. Vâng, thú vị nhưng khó!

II. Từ vựng (단어) :
~씨: ~ theo sau tên riêng                                     한국어 : tiếng Hàn quốc
공부하다 : học                                                    재미 있다 : hay/ thú vị
어렵다 : khó                                                        ~지만 : nhưng mà ~
언제 : khi nào

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Sơ cấp 1 (Bài 9): Hôm qua bạn đã làm gì?

Các bạn chưa có Kinh nghiệm học tiếng hàn thì có thể tìm các phương pháp học tiếng hàn hiệu quả hoặc tìm một trung tâm tiếng hàn để theo học nhé!

SƠ CẤP


 Bài 9: Hôm qua bạn đã làm gì?
초급 일-  9 과 : 어제 무엇을 했어요?


Hội thoại (회화) :
A : 어제 무엇을 했어요? Hôm qua bạn đã làm gì?

B : 시내에서 친구를 만났어요. Tôi gặp người bạn ở trung tâm thành phố

B : 그리고 다방에서 차를 마시고, 극장에 갔어요. Và uống trà ở quán, rồi đi xem phim

A : 무슨 영화를 보았어요? Bạn đã xem phim gì?

B : "편지"를 보았어요. Tôi đã xem phim "lá thư"

B : 음악이 아주 좋았어요. Nhạc rất hay !